Trung Tâm Aids Mai Hòa
Mái Ấm cuối đời cho những người nhiễm AIDS.
Nằm cách quốc lộ 22B không xa, gần 50km so với t/p Hồ Chí Minh, tại huyện Củ Chi, trung tâm nuôi dưỡng người nhiễm Aids giai đọan cuối Mai Hòa thật sự là mái ấm cuối đời cho những bệnh nhân tại đây.
Trên mảnh đất gần 1ha là những gian nhà biệt lập, sạch sẽ, được phân ra nhà ở cho bệnh nhi, nhà ở cho bệnh nhân nam - nữ, nhà ăn, nhà cho bệnh nhân nặng, nơi để hài cốt,… Nơi đây không hề có bóng dáng của bệnh tật, dù đây là nơi ở của những người đã biết trước tương lai của mình – cái chết.
Những bệnh nhân đến đây từ rất nhiều nơi, bệnh viện từ chối, công an đưa về, thậm chí có người tự đến trước cổng trung tâm, để rồi vài giờ sau ra đi trong vòng tay chăm sóc của những người có trách nhiệm tại Mai Hòa…
Tôi đến khi giờ ăn trưa của các em đã gần xong. Tại đây, hiện chăm sóc 11 bệnh nhi nhiễm Aids, nhỏ nhất là bé Lựu mới 3 tuổi. Tôi đặc biệt chú ý đến cặp mắt tròn xoe như hai hột nhãn của cô bé. Được biết, mẹ bé đã mất tại trung tâm này, và cha bé thì không biết là ai. Nhìn các bé vô tư đùa giỡn, ăn uống, học hành, thật khó mà hình dung các gương mặt thiên thần này đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ.
Dưới đây là trích đăng một bài trên báo Thanh Niên ngày 4/11/05:
..... Đón chúng tôi là 11 đứa trẻ ngây thơ. Những nụ cười tươi rói, những ánh mắt trong trẻo, những câu chào hỏi nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn... Các em bé đáng yêu này nào có biết rằng cơn bệnh dữ đang hoành hành trong cơ thể các em và các em sẽ ra đi trong một thời gian ngắn nữa thôi. Nghĩ đến đó, ai trong chúng tôi cũng nghẹn lòng!
Vì bệnh đã bộc phát, trên người lở loét nên H. (8 tuổi) không được ngồi ăn chung với các bạn. Thấy chúng tôi chụp hình, H. cứ nghiêng bên này, ngả bên kia rồi cười toe toét. Rồi H. nhanh nhảu bảo "Chú nhớ gởi hình cho con nghe!". Không ngần ngại hứa với em điều đó nhưng anh Lê Thanh Tòng bùi ngùi nói riêng với tôi: "Không biết khi mình quay lại, H. có còn không?".
Thoi thóp trên giường bệnh, thấy chúng tôi đến, Q. - một trong 13 bệnh nhân lớn tuổi tại đây - mắt sáng lên. Anh Lai - nhân viên Trung tâm bảo: "Q. ngỡ người thân đến nên mừng". Q. đã chuyển sang bệnh lao, phải cách ly, ở trong phòng đặc biệt. Nhìn Q., một thanh niên 26 tuổi chỉ còn da bọc xương, chúng tôi không thể hy vọng Q. sống qua được tuần này.
Chúng tôi dừng lại thật lâu trước hài cốt của những bệnh nhân đã ra đi. Nhìn những tấm hình của họ gắn trên hài cốt mà nao lòng. Có người vừa được đưa vào Trung tâm, chưa kịp sơ cứu đã chết nên tấm hình được chụp vội vàng với khuôn mặt méo mó, đớn đau... Soeur Hương, người trực tiếp chăm sóc các bệnh nhân, kể: "Mỗi người mỗi hoàn cảnh và đều có phút giây ra đi khác nhau, nhưng điểm chung là họ đã mãn nguyện, thanh thản khi ở phút cuối của cuộc đời đã nhận được sự chăm sóc, thương yêu của mọi người. Có người trước lúc ra đi chỉ muốn tôi nắm thật chặt bàn tay...". Và đó là tấm lòng mà Mai Hòa dành cho những bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối không nơi nương tựa....
Phòng bệnh nhân nặng khi tôi đến thật vắng. Những nhân vật trong bài báo dường như không còn nữa. “Ở đây, có ngày rất đông, có ngày thật vắng, có khi thì 2 ngày đi 1 người, nhưng có những hôm một ngày đi đến 3 người” - đó là tâm sự của một dì phụ trách nhà nuôi bệnh nhân nặng. Có lẽ những nhân vật trong bài báo đã không còn nữa.
Tôi đã trò chuyện thật lâu với anh P., một bệnh nhân nặng. Hôm nay anh thật vui vì có mẹ và vợ đến thăm, anh đã kể chuyện thật nhiều về gia đình, về những ước mong của mình, dù tôi cảm nhận được trong giọng nói của anh một niềm tiếc rẻ về cuộc sống ngắn ngủi của mình. Anh chỉ mới 33 tuổi! Không biết lần sau tôi đến, có còn được gặp anh không nữa.
Tôi quay lại cùng 11 bệnh nhi, có em đang phụ dọn dẹp nhà bếp, có em đang lau nhà… Và trong nhà Vinh Sơn, nơi các em ăn học, ngủ nghỉ, là một không khí ồn ào thường thấy ở những nơi có đông trẻ con. Chúng chạy nhảy, la hét, đùa giỡn từ phòng này sang phòng khác, lôi ra những thứ đồ chơi để bày trò đồ hàng, rồi búp bê, tập sách… Dường như, nơi đây, tử thần cũng phải khẽ khàng nép sang một bên để nhường chỗ cho nét ngây thơ con trẻ.
Sân trước của trung tâm Mai Hòa thật bình yên, đây dường như khoảng lặng để mọi người trút bỏ hết những nghi kỵ, e dè đối với bệnh nhân nhiễm Aids trước khi vào thăm họ. Tôi chợt nhận ra một điều: Những người nhiễm Aids, đặc biệt là giai đọan cuối, họ cũng như chúng ta mà thôi, có khác chăng là họ biết trước được ngày cuối cùng của đời mình và chờ đón nó trong bình an. Cả những đứa trẻ kia cũng thế, chúng chỉ thiếu thốn vòng tay ấp ôm, chở che của mẹ cha. Họ cần lắm những sự chia sẽ, cảm thông, và họ đã có khi đến nơi đây, nhưng họ vẫn cần lắm những tấm lòng của cả xã hội, trong đó có những người trẻ chúng ta!
(Nguồn 03-24-2008: http://www.cisnet.edu.vn/forum/showthread.php?t=1957)